Blog Việt – Căn phòng trọ chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câu chuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hôm qua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuần sau. Cái ban công của phòng tôi lộng gió, người ta vẫn đi ngoài đường rộn rã, ở cái thời điểm gần 10h đêm. Thành phố là thế, cái khí trời về đêm luôn có sức hút kì lạ với những con người đã quá bận bịu với những toan tính ban ngày. Những chiếc ôm trở nên chặt hơn trong cái se lạnh đầu đông, vài cái nắm tay của những cặp đôi đi bộ, những tiếng nói cười không ngớt… Tôi chợt nghĩ đến Minh, giờ này hẳn anh vẫn đang miệt mài với những bản vẽ. Công việc của một sinh viên năm cuối chồng chéo cùng những mối quan hệ có thể cần dùng trong vài tháng tới khiến chúng tôi dành ít thời gian cho nhau hơn, cả trực tiếp và gián tiếp.
Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Buổi chiều, khi lang thang cùng cô bạn thân từ thuở cấp 3, tôi đã tìm thấy một chiếc thiệp in hình một chú bọ rùa đang tập tành nấu nướng với mục đích vô cùng ngọt ngào, điều mà tôi không nói ra hẳn bạn cũng rõ. Tôi nghĩ ngay đến Minh. Đã rất lâu rồi tôi không còn giữ thói quen tặng anh những món đồ nhỏ xinh những khi nổi hứng. Phải, đã từ rất lâu rồi. Tôi trả tiền chiếc thiệp và háo hức mua thêm hai chiếc kẹp giấy đôi thật xinh cho cả hai. Điện thoại rộn rã khúc hát “Nếu như anh đến” của Văn Mai Hương.
– A lô, anh ạ! Em đang đi cùng bạn. Em qua chỗ anh bây giờ đây!
Đầu giây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói nhanh
– Đợi em sang đây lâu lắm, anh ra ngoài với bạn đây. Em đi shopping xong nhớ về sớm. Yêu em!
Tôi chỉ kịp nói một tiếng Vâng trước khi nghe hàng dài những âm thanh tút tút. Tôi thuộc dạng người nổi hứng nhanh nhưng mất hứng còn nhanh hơn. Và chưa cần đến một giây, tôi đã biết chắc chiếc thiệp ấy sẽ được mang vềvà trân trọng cất vào ngăn kéo tủ, vô thời hạn…
Dòng suy nghĩ về Minh bị ngắt quãng bởi tin nhắn đến từ số máy được lưu dưới mật danh “August”. Một tin nhắn dài hơn bình thường. Mỗi câu là một mẩu chuyện vụn vặt. Tôi chờ mong chúng, gần như mỗi ngày. Đã hơn một tháng kể từ chuyến du lịch tới Đà Nẵng của tòa soạn báo nơi tôi làm part time, và hơn một tuần kể từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, qua mail và tin nhắn.
Đó là một chàng trai kì lạ. Không add nick yahoo hay facebook tôi, nhưngluôn ra vẻ biết mọi thứ tôi cập nhật trên những mạng xã hội ấy. Anh quan sát tôi, một cách âm thầm và lặng lẽ, dõi theo tôi theo cách của riêng anh. Chúng tôi thường nhắn tin trò chuyện rất muộn, những tin nhắn nối liền quãng đường mấy trăm km. Đôi khi tôi tự hỏi anh nhắn tin cho tôi với tư cách anh trai, bạn bè, hay hơn thế nữa? Những mối quan hệ bình thường đâu khiến người ta có thói quen tìm đến nhau vào giữa đêm, thời điểm lòng mềm yếu, nỗi buồn dễ xâm chiếm. Nhưng tôi lặng im, đón nhận những tin nhắn của anh với sự khấp khởi, hồi hộp, và âu lo. Trong cuộc sống này, không phải biết quá rõ một điều gì đó cũng là một điều tốt, lắm khi, nó còn giết chết quá nhiều mối quan hệ lẽ ra có thể tiến xa hơn.
Có lần, ngồi trò bên Minh trong một quán cà phê đầy gió, tôi để lòng mình trôi theo tiếng nhạc du dương của một cây đàn piano ở một góc nhỏ trong quán.
– Anh này, hình như em say nắng rồi !
Minh hơi giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như anh vốn thế. Anh vuốt ve mái tóc ngắn và rối của tôi. Anh ậm ừ cho qua chuyện, nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
– Trời sắp sang đông, em sẽ chẳng còn đủ nắng để mà cảm nữa cưng ạ!
Sự vô tư ấy của Minh, là anh hiểu rằng tôi yêu anh quá nên chưa từng nghĩ rằng tôi có thể thích một ai đó khác, hay vì anh yêu tôi chẳng đủ để ghen lấy một lần? Tôi nghĩ thầm trong bụng, không biết nên vui hay buồn. Tôi ghé sát người vào cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa đầu đông. Những người trên phố rảo bước với thái độ khó chịu lộ rõ. Lòng tôi là một mớ hỗn độn chẳng thể sắp đặt. Vậy mà Minh thốt ra từ ổn trong sự thờ ơ cố hữu. Liệu rằng mọi chuyện có thể ổn không, khi mà 1 tháng trước, nơi Đà Nẵng đầy nắng và gió, tôi vô tình thấy ánh mắt mình rơi vào khoảng trống trong mắt của một người xa lạ. Hai cái nhìn chạm nhau trong khoảnh khắc, nhưng đủ để ta biết rằng, trong mắt người đó, đã có hình bóng của ta. Và trong ta, con người xa lạ đó đã trở thành trung tâm chú ý suốt những ngày ở còn lại ở Đà Nẵng.
Quỳnh
Đó là một cô bé xinh xắn và dễ thương, ít hơn tôi và Khôi 2 tuổi. Tiếng cười trong vắt cùng chất giọng lạ tai của người miền Bắc đã khiến tôi dành rất nhiều tình cảm cho cô bé ấy, một cộng tác viên làm việc bán thời gian ở tòa soạn mà chúng tôi làm việc, từ xa. Dù không mấy chú ý, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô bé ấy luôn hướng về Khôi bằng ánh mắt, rất…, nói thế nào nhỉ, ừ, rất không bình thường. Có nét gì đó gần như tò mò, cũng không hẳn, có chút hồi hộp, phấp phỏng. Giống như tôi, của hơn 6 năm trước, khi thầm yêu Khôi. Không ít người ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Không phải giữa chúng tôi không có sóng gió, không phải không có những lúc yếu lòng mà thành ra chán nản với tình yêu, nhưng suy nghĩ trong hai đứa đủ chín để cùng nhau gìn giữ một mối quan hệ. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ, chúng tôi chưa cưới xin, nhưng cách chúng tôi ràng buộc nhau bằng những cố gắng, bằng con số 6 năm tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, khiến tôi nghĩ rằng phải chăng tình yêu này chỉ còn là trách nhiệm?
Bữa trước, tôi tình cờ đọc được những tin nhắn của anh với cô bé miền Bắc ấy. Những câu chuyện bắt đầu rất muộn và kết thúc trong những sự nuối tiếc và hẹn gặp lại. Trong lòng tôi là một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hai người đó chỉ gặp nhau trong vài ngày ngắn ngủi. Tại sao có thể có nhiều thứ để nói về nhau đến vậy? Tôi ở cạnh Khôi gần như mỗi ngày, khoảng cách về địa lý khiến tôi an tâm phần nào, nhưng những cái nhìn khác lạ của cô bé ấy, sự hồ hởi sẻ chia từ người yêu tôi thì sao? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi vờ hỏi xin Khôi nick của cô bé đó và cũng giả vờ tình cờ vào hỏi chuyện cô nhóc về những bài viết trên trang web theoyeucau.com, nơi mà cô bé thường cùng CLB của mình thu âm các chương trình về tình yêu. Cô bé hồn nhiên trả lời tôi, là thực sự cô bé ngây thơ không biết mình đang dần phá hỏng hạnh phúc của tôi, hay tại mọi thứ chẳng phức tạp như tôi đã nghĩ?
– Vâng, em thích anh Khôi chị ạ!
Cô bé đã thừa nhận với tôi như thế khi tôi cố gặng hỏi trong sự bực tức khó chịu. Tôi không nhớ chính xác mình đã nói những gì, hình như là rất nhiều, những mẩu giáo huấn ngắn gọn, những lời nhắc nhở về thực tại của cả cô bé và Khôi. Cô bé bình tĩnh đón nhận những điều đó mà không hề tỏ ý phàn nàn.
– Em biết là không nên, nhưng em không thể kiểm soát được tình cảm của mình khi anh ấy nói chuyện. Em xin lỗi nếu em làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.
– Người yêu em có biết chuyện này không?
– Có chị ạ!
– Chắc phải rộng lượng lắm em nhỉ! – tôi nói, vẻ châm biếm không giấu giếm.
Cửa sổ bên kia im lìm một lúc, rồi đột ngột lên tiếng
– Em hứa sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa đâu chị ạ. Nên chị đừng lo lắng quá nhé! Thực sự em rất ngưỡng mộ tình yêu của hai anh chị. Chúc hai người hạnh phúc nhé!
Tôi chưa kịp nói gì, thì cô nhóc đã out. Hoặc để ở chế độ ẩn, tôi không rõ. Chỉ biết những ngày sau đó, tôi cũng không còn thấy nick cô sáng đèn. Tôi tin tưởng vào lời hứa đó của cô bé đến mức lòng tôi như đã dịu đi một nỗi lo rất lớn.
Khôi
Quỳnh đã nói chuyện với Trang, tôi có thể chắc chắn điều đó, và đoán được những điều gì họ đã nói với nhau. Giữa tôi và Quỳnh là sự gắn bó dài lâu trong suốt 6 năm trời, quá nhiều kỉ niệm và không ít nhạt nhòa. Nhưng chuyện đó đâu quan trọng bằng việc, giây phút này, chúng tôi vẫn luôn đứng cạnh nhau, và yêu nhau. Không còn nữa khoảng thời gian vồn vã yêu nhau như có thần chết đuổi sau lưng, không còn nữa những trò lãng mạn sến sến nghĩ ra để làm nhau cảm động rụng tim. Mọi thứ cứ nhạt nhòa theo đúng quy luật của tự nhiên. Là bởi tôi thấy nhạt hay mùa thu đã đổ màu tàn úa lên mọi thứ, chẳng ngoại trừ tình yêu của chúng tôi?
Tôi thích nghe giọng của Trang trên trang web yêu thích mỗi buổi đêm về. Giọng của cô trầm ấm tựa như đã lắng đọng rất nhiều điều xa xôi chẳng thể nào chạm tới, trái ngược hoàn toàn với những tiếng cười giòn tan của cô gái luôn rực rỡ chào đón mọi người. Trang không xinh, Trang có vóc người nhỏ bé của một cô nhóc học sinh trung học, dù đã là sinh viên đại học năm thứ 2. Tôi không hiểu nhiều về cô bé để phán xét bất kì điều gì về cô. Duy có ánh mắt cô, là tôi biết, chúng luôn dõi theo tôi, ngay cả khi chuỗi ngày nghỉ mát của cơ quan cô bé kết thúc.
Lịch học và làm thêm ban ngày của tôi không quá bận, nhưng tôi lại thích tự tạo cho mình nhắn tin cho cô bé vào buổi đêm. Tôi không quan tâm cô nhóc có người yêu chưa, cũng không thực sự muốn biết. Tôi chỉ muốn nhắn tin để được nghe cô nhóc tíu tít kể điều gì đó, để tượng tượng ra cái điệu thỉnh thoảng lấy ngón tay đặt ngang mũi và kéo kéo rất lạ kì. Dù không thừa nhận, nhưng rõ ràng cô nhóc đó đã chiếm một phần không hề nhỏ trong tôi. Những hiểu biết ít ỏi về cô càng làm tăng thêm nỗi tò mò. Sự ngăn cách và hàng ngàn ý nghĩ rằng tôi sẽ không thể yêu cô bé đó càng thôi thúc ý muốn nói chuyện với cô bé đó của tôi.
Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi là một thằng con trai thực sự ích kỉ. Tôi chẳng thể hiểu rõ tình cảm của mình. Tôi đặt chính bản thân mình và cô nhóc vào trạng thái chênh vênh giữa rất nhiều nỗi hoang hoải không thể gọi tên. Để rồi khiến cô nhóc phải rơi vào tình cảnh khó xử khi Quỳnh phát hiện ra những tin nhắn trong điện thoại. Quỳnh là một cô gái có đầu óc, cô chưa từng cư xử thiếu suy nghĩ, ngay cả trong những trường hợp mất bình tĩnh nhất. Tôi tin cô sẽ không làm điều gì quá ngu ngốc. Xuất hiện trong tôi lúc bấy giờ không phải là cảm giác sợ hãi của một con mèo đi ăn vụng, mà là sự lo lắng cho Trang. Tôi hiểu mình yêu cô ấy, một thứ tình cảm bất ngờ nhưng không hề mong manh. Tôi thích cách cô ấy nói chuyện hồ hởi với những người dân quê tôi, tựa hồ như cô đã thuộc về nơi này, hoặc ít nhất một phần trong cô thuộc về nơi đây. Tôi thích cách cô lăng xăng đi chụp ảnh lấy tin viết bài nhưng lại rồi trầm ngâm ngắm nhìn biển động để tìm kiếm ý tưởng cho một truyện ngắn nào đó. Nhưng tất cả điều đó, đâu thể thay đổi được điều gì? Khoảng cách địa lý? Một mối quan hệ ràng buộc? Sự hèn nhát trong tôi?
Tôi lặng lẽ đứng ngoài cuộc nói chuyện của hai cô gái đó, như cách tôi đã câm lặng theo dõi Trang. Và chỉ có thế. Tình cảm tôi dành cho Trang không mong manh, nó sóng sánh tựa giọt nắng chiều trên những bãi biển mùa lộng gió, nhưng đông đã về và rút hết ngay cả những hạt nắng hanh hao. Mọi thứ trở nên mơ hồ, nỗi lo âu về một tương lai bất định khiến tôi lăn tăn! Đánh đổi hạnh phúc 6 năm lấy một đoạn tình cảm nồng nàn nhưng có thể chẳng đi đến đâu? Tôi suy nghĩ, tôi trăn trở, nhưng rồi tôi quyết định đầu hàng sự hèn hạ của thằng đàn ông với nhiều toan tính trong mình. Trang nhắn những tin nhắn cuối, em nhắc nhiều tới từ lần cuối cùng và kết thúc. Và tôi biết, mọi thứ sẽ phải khép lại, mãi mãi…
Trang
Tôi nói chuyện với hai người đó trong cùng một buổi tối. Cách nhau vài tiếng, nhưng nội dung không có điều gì thực sự khác. Là những mệnh lệnh ngầm đòi hỏi tất cả phải được chôn dấu, một cách tự nguyện. Bởi chỉ có như thế, nó mới không bao giờ bị đào xới thêm một lần nào nữa. Khôi là của người ta. Anh chưa từng thuộc về tôi, theo mọi nghĩa. Anh thuộc về Đà Nẵng đầy nắng và gió, thuộc về con người luôn rất mực yêu thương anh, dẫu tình yêu đó có thể chẳng đủ để níu giữ anh trong thời điểm này. Cũng giống như tôi, Khôi day dứt về tương lai, lo lắng về mối tình 6 năm có lẻ của anh và không đủ dũng cảm để bước sang một thế giới khác. Tôi không trách anh, không hề, bởi ngay chính bản thân tôi, cũng hiểu rằng không dễ để một sự thay đổi lớn có thể diễn ra, trên thực tế chứ không phải lời nói. Đôi khi người ta phải từ bỏ một người mà mình thương yêu để có thể bảo vệ điều mình yêu thương ấy. Tôi muốn gìn giữ mãi những xúc cảm đó, những niềm rạo rực tôi đã có khi nghĩ về anh. Tôi nhắn tin cho anh, như một lời kết thúc, nhắn nhủ mùa đông đến và cơn say nắng rồi sẽ được chữa lành. Tôi mỉm cười, lòng bình yên đến lạ. Tôi vào phần soạn tin nhắn, bấm ngay số đầu tiên hiện ra trong đầu, nhắn vội vài dòng ngắn ngủi.
“Anh à, em đi xa mãi, rồi cũng sẽ về với anh thôi, anh nhỉ”
Hẳn Minh sẽ bất ngờ lắm, anh yêu tôi một cách bình yên và bằng lòng với tình yêu không nhiều sóng gió. Nên anh sẽ không thể hiểu được những tâm trạng khó lý giải đang diễn ra trong tôi lúc này. Nhưng có hề gì, chỉ cần tôi biết rằng, ở cách tôi chưa tới 20km, anh vẫn đang yêu tôi, không ồ ạt nhưng đủ nhiều để níu tôi quay về.
Gió mùa lùa ngoài khung cửa. Giật mình, thèm một cái ôm…
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Keil Dung