Mùa giáng sinh thứ 5 Blog Radio ở bên bạn, Chit Xinh, Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio gửi lời cảm ơn những tình cảm đặc biệt bạn dành tặng Blog Radio, cám ơn bạn đã lắng nghe, cám ơn bạn đã chia sẻ những tác phẩm truyện ngắn, những chia sẻ tâm sự, những bình luận, cám ơn những người luôn lặng thầm ở bên Blog Radio. Hy vọng Blog Radio sẽ luôn là người bạn online ở bên bạn mỗi khi bạn cần được chia sẻ. Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Hôm nay như một lời tri ân đến những thính giả của Blog Radio, Blog Radio xin dành một phần thời lượng của chương trình đặc biệt này cho những lời nguyện cầu đặc biệt nhất các thính giả đã gửi gắm tới Blog Radio qua tổng đài 19006808, những chia sẻ rất đặc biệt trong giáng sinh này… Cầu mong những lời nguyện cầu trong đêm Giáng Sinh này của các bạn sẽ trở thành hiện thực!
· Giáng sinh
Mình… có thích Giáng sinh không nhỉ?
Có. Chắc chắn rồi.
Không biết tại sao nữa, nhưng cứ nói đến Giáng sinh thì trong lòng mình có nhiều cảm xúc lắm.
Mình yêu Giáng sinh dù chưa năm nào mình thực sự có được một Giáng sinh ấm áp và ý nghĩa.
Có lẽ vì mình yêu thích không khí Giáng sinh, vô cùng yêu thích.
Cái không khí cứ khiến người ta thèm một chút ấm áp…
Và có lẽ vì có cái gì đó thật thiêng liêng và thánh thiện trong hai chữ Giáng sinh.
Nó khiến tâm hồn mình trong trẻo dù có thật trống trải.
Giáng sinh…luôn gắn với cái lạnh tê tái, thứ cảm giác mà mình thật sự yêu thích.
Mùa lạnh nhất trong năm mà…mùa của mình.
Mùa mà có thể bước ra ngoài và ướp lạnh cơ thể đến tím tái.
Mùa mà có thể khiến mình co rúm người lại và xuýt xoa để nghe cái lạnh lướt nhẹ qua da và thấm sâu vào người…tê tái.
Mình yêu cái rét mướt của mùa Giáng sinh, yêu cái lạnh đến tê cứng cả người lúc đó.
Và mình yêu luôn cả…nỗi trống trãi và man mác buồn trong trái tim mình.
Lang thang…khắp các nẻo đường quen thuộc trong cái lạnh tê tái của mùa Giáng sinh để bắt gặp tấp nập người trên phố, để bắt gặp lung linh đèn neon vui mắt, để bắt gặp những nhộn nhịp của phố phường và những trang hoàng lộng lẫy khắp mọi nơi, để bắt gặp những mũ len, khăn choàng ấm áp mọi người chuyền tay nhau, để bắt gặp những cái nắm tay ấm áp đi bên cạnh nhau qua mùa đông lạnh và để bắt gặp mình…lạc lõng!!!
Nhưng vẫn thích…
Thích trong cái lạnh điên cuồn đó bỗng tìm thấy một chút ấm áp xung quanh, dù không phải dành cho mình…
Thích cái cảm giác lạnh lẽo bên ngoài mà trong lòng ấm áp.
Phố phường ấm áp ánh đèn màu rực rỡ
Những con đường luôn tấp nập người qua lại ấm áp
Người người đua chen bên cạnh nhau, trao tặng nhau những lời chúc an lành và ấm áp
Mặc kệ giá lạnh, người ta vẫn cảm thấy ấm áp với không khí Giáng sinh.
Vì là mùa lễ hội, là mùa của ấm áp tình thân, gia đình, bạn bè.
Là mùa để mọi người tề tựu về bên cạnh nhau.
Và là mùa để mình muốn được ở bên cạnh một ai đó, dắt tay đi lang thang giữa phố phường tấp nập trong cái giá lạnh gay gắt của Giáng sinh.
Giáng sinh năm nay…mình sẽ lại một mình lang thang đi đâu đó?
Sẽ lại muốn bước vào nhà thờ lúc 12h đêm để nghe tiếng chuông thánh đường vang vọng, để nhìn mọi người làm lễ và cầu nguyện trước đấng tối cao. Và mình…cũng muốn có một điều ước cho dù không phải là một con chiên ngoan đạo.
Giáng sinh năm nay…mình sẽ lại muốn có được một chút ấm áp của yêu thương…sẽ lại muốn được dắt tay đi lang thang giữa cái giá lạnh mùa đông mà nghe lòng ấm áp. Sẽ lại muốn chui người vào một nơi nào đó vừa an toàn vừa ấm áp…
Để rồi cho đến cuối cùng…vẫn chỉ có thể cuối đầu cười với cái bóng của chính mình dưới chân?
Bỗng dưng nhớ Giáng sinh của 3 năm trước…lần đầu tiên có một Giáng sinh cảm thấy ấm áp. Vì bên cạnh đám nhóc của mình, dù đã say mèm rồi cả đám. Cái Giáng sinh mà đứa gối đầu lên đùi, đứa ngã đầu vào vai mình quây quần ấm áp. Cái Giáng sinh mà lần đầu tiên Bol đã hôn mình xối xả từ bàn tay lên đến vai trong trạng thái xỉn. Ngố nhà mình thì trốn biệt trong phòng sau khi ói nguyên cả buổi trong toilet. Decon cười với cái vẻ mặt ngu ngơ đến buồn cười. Bin thì đỏ gay từ mặt xuống cổ nằm dài trên sofa. Cái Giáng sinh mà ở nhà Bol, lần đầu tiên Gấu tiến lại gần mình, khuôn mặt tỉnh táo nhất đám, cứ như chẳng có tý men nào nhưng mình biết chính là người uống nhiều nhất đám. Cái Giáng sinh mà có người đã ôm mình thật chặt từ đắng sau như một đứa trẻ đang làm nũng “Không cho coiu về, không cho coiu về. Coiu ở đây chứ hong đi đâu hết” khi mình bày đặt giận đòi về vì cái tội hư lắm cả đám. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình cảm thấy ấm áp, có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình có những người thân yêu bên cạnh. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên mình biết mình cũng có ý nghĩa với một ai đó trên cuộc đời này. Và có lẽ…là Giáng sinh duy nhất.
Mình…sẽ ước gì cho Giáng sinh năm nay nhỉ?
Tái bút: Chit Xinh và Gà Quay thân mến!
Không biết từ bao giờ rồi đã quen với việc chờ đợi mỗi sáng thứ 7 để nghe giọng nói ấm áp của Chit và Gà trên Blog radio. Và cũng không biết từ bao giờ giọng nói của hai anh chị bỗng trở nên thân quen quá đỗi…Mãi làm một thính giả trung thành của chương trình trong suốt một thời gian dài, hôm nay lại muốn được một lần chia xẻ những cảm xúc của mình với Chit và Gà, với Blog radio, và với cả những thính giả trung thành khác của chương trình.
Những cảm xúc về Giáng sinh của em.
Nếu bài viết của em được chọn, xin dành tặng đến đám nhóc thân yêu của em_ Ghosts. với lời nhắn”Giáng sinh an lành và ấm áp nha Ghosts của ‘Cô iu’. Cảm ơn vì các em đã luôn ở đó bên cạnh ‘Cô iu’. Yêu các em nhiều lắm!”
Chúc cho Chit xinh, Gà Quay và nhóm sản xuất chương trình Dalink studio một mùa Giáng sinh hạnh phúc. Cảm ơn chương trình nhiều.
Gửi từ Nguyễn Vy Ngân – nguyen_vyngan@
· Gió lạnh mùa đông
Cuộc sống cứ vô tình cuốn ta đi lặng lẽ. Tình bạn, tình yêu, công việc, các mối quan hệ xã hội… dần dần kéo ta vào những vòng quay của nó. Ta cứ chạy theo, mải miết khiếm tìm những thành công mới, tạo lập những mối quan hệ mới. Rồi một ngày chợt nhận ra, trái tim mình đã chai sạn từ lâu…
Một ngày mùa đông ảm đạm và lạnh lẽo, bình thường như những mùa đông khác, ta trở về phòng trọ của mình, và chợt cảm thấy cô độc lạ kỳ. Một mình trong căn phòng trống vắng, một mình nấu và ăn cơm, nghe nhạc một mình, đọc sách một mình, và khóc…cũng một mình. Những giọt nước mắt cứ vô tình rơi, ướt gối mềm mà ta không hề biết. Những giọt nước mắt ta đã cất dấu sau cái vẻ lạnh lùng, cứng cỏi. Đã rất lâu rồi ta không khóc, kể từ khi ta nhận ra rằng: “Giọt nước, dẫu có rơi nhạt nhòa khuôn mặt, thì cũng chính ta phải tự lau khô chúng mà thôi”.
Vậy mà hôm nay, chỉ một chút gió lạnh của mùa đông, một chút chạnh lòng khi nhìn người ta đang hạnh phúc với tổ ấm bé nhỏ của mình ta lại dễ dàng để cảm xúc trượt dài. Yếu đuối quá phải không, cho một con bé 22 tuổi? cái tuổi mà người ta sẽ nghĩ đến sức sống, lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vậy mà, ta lại để mình mong manh trước những cơn gió mùa đông…
Mùa đông, bàn tay ta lạnh băng dù đã được bao bọc kỹ bằng găng tay ấm áp. Cái lạnh khiến ta cảm thấy đau nhói ở lồng ngực nhiều hơn. Và cái nhàn nhạt của thời tiết khiến ta cảm thấy mình bị giam hãm, tù túng và bế tắc. Và ta bắt đầu hoài niệm, bỗng thấy nhớ nhà đến nao lòng. Nhớ những bữa cơm chiều với mâm cơm nghi ngút khói, nhớ cái cảm giác cả nhà ngồi quây quần bên nồi than, uống trà và kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống. Mặc kệ ngoài kia là mưa gió thét gào….
Có đôi khi thẫn thờ nghĩ về những ngày thơ bé, nhớ cái cảm giác được ăn củ khoai do chính tay mẹ nướng, củ khoai bé tẹo, nghi ngút khói nhưng ngọt ngào dư vị của tình thương. Nhớ những kỷ niệm tưởng chừng như rất đối bình thường, mà bây giờ mới thấy đáng quý trọng. Đó là những buổi tối học bài tới khuya chui vào chăn ấm ngủ với mẹ, được mẹ ôm vào lòng, dẫu biết người mình lúc đó lạnh lắm… bình yên.
Nhớ cảm giác được cầm đôi tay nhăn nheo của Bà, và nghe bà kể những câu chuyện nhuốm màu xưa cũ… về cái thời, ba phải đi đội nước cho ghe để có tiền đi học, dẫu hôm đó trời vẫn lạnh và nước ngập gần tới cổ; về cái thời một quả cà ăn hết một bát cơm, hay một quả trứng luộc dằm với nước mắm, ăn cả ngày. Quê nghèo… chuyện ngày xưa có kể hết đêm dài cũng không hết chuyện. Nhưng đứa bé con lúc đó có thể hình dung nổi cuộc sống vất vả của ngày xưa. Hay lại đòi được ăn hột mì,cơm độn khoai như ba mẹ thời đó.Trẻ con, nhiều khi ngây ngô khiến người lớn chạnh lòng.
Hà Nội bắt đầu những ngày sang đông, đường phố ít người qua lại, những chiếc xe lao đi vội vã để tìm cho mình những nơi ấm áp hơn. Chiều đi ngang qua Hồ Gươm, thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo phố cổ,chợt vô thức nhìn lại bàn tay mình.Mùa đông này liệu có bàn tay nào sưởi ấm bàn tay?
Đêm Noel, những con phố ngập trong ánh đèn rực rỡ, người ta sóng đôi nhau bước vào nhà thờ, ấm áp, an lành. Riêng ta vẫn lẻ loi, đôi bàn tay được sưởi ấm bởi ngọn nến lung linh mà ta đang cầm. Ta nhẹ nhàng hòa vào dòng người đang tiến vào thánh đường, để cảm thấy mình không còn cô độc. Nhìn ngọn nến, ta chợt nghĩ về hạnh phúc… Hạnh phúc có đôi khi lung linh huyền ảo như vũ điệu của ngọn lửa,nhưng cũng dễ dàng vụt tắt, để lại đêm tối mịt mù cho những ai không biết quý trọng yêu thương. Thánh đường nơi ta đến, đâu hẳn chỉ dành cho những con chiên của chúa, mà trong đêm noel lạnh giá này, trái tim của kẻ ngoại đạo như ta cũng đã được sưởi ấm bởi yêu thương, bởi sức nóng của niềm tin và hy vọng, bởi hạnh phúc thật sự đằng sau những nụ cười ấm áp của những tâm hồn đã tìm thấy chốn tựa nương.
Noel và những lời nguyện ước, với chút se lạnh của gió và mưa, chút ấm áp của tình người. Noel này ta vẫn một mình, một mình thôi nhưng không đơn độc vì ta biết chỉ cần đặt tay lên ngực trái của ta thôi, nơi mà trái tim đang ngự trị. Ở đó, có vương quốc của tình yêu, tình yêu của gia đình, của bè bạn, của quê hương, của đất nước và của lòng người… Vương quốc đó được trải đầy bằng những cánh hoa hạnh phúc, được thắp sáng bởi những nụ cười. Ở đó có một mảnh đất nhỏ để ta chôn nỗi buồn và nước mắt khổ đau. Nhưng lại có một dòng sông chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ta đem cái cây hy vọng trồng vào mảnh đất đó và tưới bằng nước của dòng sông kỷ niệm để cứ mỗi ngày ta lại thấy mình lớn lên, mạnh mẽ, kiên cường, đầy hoài bão và khát vọng. Và mỗi khi chạnh lòng nghĩ về mảnh đất chứa đầy đau thương đó, ta lại mỉm cười vì nơi đó đã trở thành một khu vườn đầy màu sắc, với những bông hoa mang tên “hạnh phúc bền lâu”.
Ta…vẫn chạnh lòng mỗi khi gió lạnh mùa đông, vẫn để tâm hồn mình phiêu theo gió, và ta cũng cần một chút lãng du để trái tim không bị khô cứng trước cuộc sống xô bồ. Có những khi buồn đến mức muốn buông tay khỏi cuộc sống này, ta cảm thấy mất lòng tin vào con người.
Nhưng rồi,cứ sau mỗi lần vấp ngã, ta lại đứng lên và mỉm cười đón nhận những cơn bão mới. Hạnh phúc rồi sẽ đến với những ai biết khiên nhẫn chờ đợi. Ta cũng chẳng biết mình có thể đợi được bao lâu, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua mà ta còn ở trên thế gian này, đó đã là một điều may mắn.
Vậy thì sao ta không để mình sống trọn với cuộc sống mà ta đã được ban?
Tái bút: Chúc chương trình ngày càng có thêm nhiều độc giả lắng nghe.Nhất là vào những ngày mùa đông,khi mà tâm hồn của chúng ta thường có những phút xao xuyến.
Gửi từ Tròn Vo