Bỏ lại… tình nhớ
Hà Nội mùa về … Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Hơi lạnh tràn vào lòng thành phố
Hà Nội đẹp và buồn đến lạ …
Tôi lang thang …phố mùa đông vắng … mùa gọi yêu thương về
Mùa đông gọi thật nhiều nỗi nhớ, những nỗi nhớ từ lâu tôi cố ép chặt qua mỗi mùa…
Gió mùa đông cứ vô tình thổi làm tim tôi vỡ òa những kỷ niệm …. Tất cả cứ ùa về trong đêm gió như cơn mưa phùn mùa đông hôm nay, nén lòng lại tôi đẩy mình tìm nơi trú chân. Bờ Hồ mùa đông ,có một quán mang tên lạ“ café mùa”. Quán bên hồ vang lên khúc nhạc Trịnh, nồng nàn da diết! Tôi như kẻ lang thang đi mỏi mệt gặp trời mưa, nghe lời bài hát tôi như tìm được một chốn dừng chân.
Tôi đi thẳng vào quán, mở cửa là một nam sinh giọng đậm chất Hà Nội: “Mời em lên tầng 3”. Lối hành lang dẫn lên tầng 3 là những giỏ hoa phong lan tím. Mở cửa quán, căn phòng lạ với những chiếc bàn hình xoắn ốc cuộn tròn và mỗi bàn chỉ có độc nhất một chiếc nghế, ngồi đó ai cũng đeo tai phone. Mỗi người là một khoảng không gian riêng. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của tôi trong khoảng không gian này đối với họ tôi như không hề tồn tại, quán không xa hoa, quán không rực rỡ ánh đèn, các chất liệu được làm bằng vải mềm từ bàn và ghế ngồi . Cả gian phòng được trang bày nhã nhặn hợp với màu đỏ ấm cúng của quán .Tôi nghĩ bụng tại sao không phải màu nào khác mà lại màu đỏ, rồi chợt nghĩ ra màu đỏ là màu nóng màu thường xoa dịu bớt cái lạnh của mùa.
Thật lạ tôi thường hay dạo Bờ Hồ. Vậy mà đến hôm nay tôi mới phát hiện ra quán café này! Chàng trai ấy – người đã mở cửa và chỉ cho tôi lên tầng 3. Hình như quán ở đây không có nhiều người phục vụ như bao quán café khác, tôi từng ghé vào.
Anh đặt cuốn menu trên bàn.
Tôi cũng không buồn xem.
Tôi nói mà mắt vẫn hướng ra ngoài, cho em một ly café nâu thật đặc anh ah.
Anh!
Em có muốn nghe nhạc không ?
Câu hỏi ấy làm tôi quay lại ngước mắt nhìn anh
Tôi nhắc lại “nhạc?”
Có lẽ anh đã quen với những câu hỏi bất ngờ kiểu như tôi .
Anh lật cuốn menu đến trang gần cuối là những list nhạc trữ tình, những bản nhạc không lời với nhiều thể loại đàn bầu sacsphone ghita, dương cầm, vĩ cầm những bản nhạc nổi tiếng của Mozza và Beethoven… Tôi yêu ghita vì thế tôi chọn ghita .
Anh mang ly café lên, anh cúi người cắm cái tai phone ở dưới bàn và đưa cho tôi .
Giờ thì tôi hiểu tại sao, những cái bàn được làm theo hình xoán ốc cuộn tròn. Tôi to mò hỏi anh:
– Quán này mở từ bao giờ vậy anh ?
– Quán mở lâu rồi em ah ! nó chỉ mở vào mùa đông thôi!
-Vậy ah !… Không trách gì hôm nay em mới thấy .
Anh cười và Anh chúc tôi có một buổi tối dễ chịu.
Anh rời khởi bàn .
Tôi đeo tai phone vào mắt nhìn thẳng ra Bờ Hồ, “CANON IN D” – Đó là bản nhạc chàng trai Hà Nội từng mang đến cho tôi nghe . Tôi bắt đầu chìm ngập trong tiếng đàn ghita “chìm ngập trong suy nghĩ về chàng trai Hà Nội tôi yêu, về anh và tôi về mùa đông Hà Nội của 1 năm về trước…
Mùa đông trước.
Có cô gái lang thang trên phố cùng ai? Có cô gái nép người mình vào lưng ai?
Quàng khăn đôi cùng ai ? Có cô gái cứ đứng bình yên bên hồ trong vòng tay ai?
Nghe những bản nhạc ghita cùng ai ? Có bàn tay ai sưởi ấm một bàn tay. Mùa đông trước mùa cô gái và chàng trai là một đôi. Mùa đông trước giáng sinh bên hồ có tuyết có đôi .
Anh đến bên tôi đúng 1 năm, anh đi cùng tôi mổi năm một mùa .Ngày anh đến là một mùa hè rực cháy và cũng ra đi vào đúng mùa hè làm lòng tôi chảy đỏ . Anh đi bỏ lại tôi bơ vơ giữa mùa thu Hà Nội gió heo may với mùa đông Hà Nội rét buốt.
Hà Nội và n lần kỷ niệm cùng anh…
Tràng Tiền palaza nhìn thấy 2 ông bà tôi nghĩ đền ngày chúng tôi cũng già và đi bên nhau như thế! Thang máy lên xuống … hôn vào má . Một que kem ốc và vỏ ốc quế … Tôi và anh cùng bật cười vì cái giá phải trả cho 1 lần đi…wc
Công viên Thống Nhất, tôi cùng anh đi dạo vòng quanh , hồ 3 bể hồ 7 bể
Hồ Bí Mật. Trò chơi nhìn thẳng vào mắt nhau xem ai nhấp nháy mắt trước,anh thua nhiều lần tôi phạt … Hồ Bí Mật, quà giáng sinh tuyết bay. Sách “Bên nhau trọn đời” chúng tôi gom lại tuyết rồi im lặng bên nhau…
Hồ Tây. Đạp vịt, anh mang theo 2 cái bánh bao và một cuốn sách tôi giở một trang sách bất kỳ. Một câu truyện có Hà Nội của anh và quê hương của tôi.
Hồ Tây. Đi hết một vòng đường Hàn Quốc tôi với anh dừng lại. Trên xe máy của anh có những con số trùng hợp đến kỳ lạ… Cầu Trung Quốc câu truyện của tôi, tôi sẽ sinh thật nhiều con để alô đi tìm anh. Anh nói khi nào anh buồn anh sẽ ra Hồ Tây, anh đứng ở đâu tôi phải tìm thấy.
Lăng Chủ Tịch. Lần đầu tiên tôi đặt chân vào, tôi thì thầm giới thiệu anh với Bác, tôi giống như bao người… khóc!
Trường Đại Học Bách Khoa.
Ghế đá nơi tôi ngồi đợi anh …
Ghế đá nơi anh ăn khoai tây chiên.
Ghế đá nơi anh ăn khoai lang
Ghế đá anh rời xa tôi …về với một hạnh phúc mới
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe anh nghêu ngao hát “cảm ơn tình yêu”.
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe ôm anh thật chặt khi anh đi qua hầm.
Phòng trọ này có thật nhiều kỷ niệm về anh … những lúc tôi vội vã nấu cơm cho anh ăn những lúc tôi ngồi đợi cơm anh …
Mùa về Để nhớ một thời …Để quên một thời …
Hà Nội ta nợ con đường gốm sứ 1 lời hứa …
Hà Nội ta nợ Bác một lời hứa.
Anh là cả Hà Nội trong trái tim tôi là nỗi đau là ký ức là nước mắt là hạnh phúc ngot ngào. Là tất cả những gì đầu tiên trong tôi …
Trong tất cả những lỗi lầm, lỗi lầm trong tình yêu được người đời dễ dàng đồng cảm và tha thứ nhất . Vì thế người ta không hề trách tôi, có trách thì trách tình yêu đấy nhưng khi yêu thì làm sao trách móc được mà có trách thì làm sao trách cho hết được .Chẳng lẽ lại trách “vì yêu vì tin vì hy vọng vì mơ ước” ư ? Nhưng khi yêu bất cứ cô gái nào cũng như tôi triệu triệu năm sau những cô gái khi yêu cũng giống như tôi “cứ yêu cứ tin cứ hy vọng cứ mơ mộng trong tình yệu ’’
Tôi đưa tay khuấy nhẹ ly café uống 1 ngụm, café đặc đắng lắm nhưng thấm thía gì so với nỗi cay đắng trong lòng tôi .
Tôi nhìn xuống phố, lòng thành phố lung linh ánh đèn. Bất chợt tôi nghĩ … biết đâu đấy, biết đâu anh đang đi dưới kia sau xe anh là người con gái anh yêu , người con gái anh thường gọi bằng cái tên thật ngọt ngào trên fb “Olive”. Những lời anh nói về cô gái ấy với bạn bè anh , những từ ngữ anh nói làm trái tim tôi đau đến quặn lòng .
Đã có lúc tôi muốn chốn chạy thực tại .Tôi muốn mình lạc vào một thành phố khác , Xa Hà Nội xa anh người tôi chọn yêu suốt cả cuộc đời, xa những kỷ niệm yêu thương ngày cũ.
Nhưng tôi vừa hiểu ra rằng dù tôi có chạy hết một vòng trái đất dù tôi có sức chạy đi chạy lại nhiều lần thì tôi sẽ không bao giờ chạy hết được những nỗi đau trên khắp cơ thể mình, trong tận sâu đáy trái tim.
Tôi chạy làm sao hết ?
Chạy làm sao tới ?
Vì thế, tôi vẫn quyết định sống ở Hà Nội, vẫn ăn uống ngủ và thức dậy đi học , vẫn sinh hoạt trong căn phòng mang niều kỷ niện về anh. Tôi vẫn đi lại qua những con đường ngày trước tôi và anh cùng đi . Tôi vẫn trở lại cái hồ anh đặt tên “Hồ Bí Mật” – Hồ nơi có tuyết vào mùa giáng sinh năm ấy mùa giáng sinh đầu tiên tôi không sợ mùa đông vì có anh.
Có môt bàn tay đặt lên vai tôi, tôi tháo tai phone ra.
Anh nói :
Đã hết giờ đóng cửa lâu rồi em ah! Nhưng anh thấy em cứ suy tư mãi , ly café vẫn còn nên anh để em ngồi một lúc nhưng giờ thì hết thời gian bù giờ rồi .
Anh nói :
Dưới phố hôm nay mùa đông sẽ về phủ khắp Hà Nội đấy!
Tôi cảm ơn anh và khẽ cười.
Vâng ! Mùa về …
Tôi rời quán café mùa …
Bỏ lại ly café uống dở
Bỏ lại sau lưng những con gió rít của mùa đông
Bỏ lại nổi nhớ và kỷ niệm cũ mang tên anh
Bỏ lại mùa giáng sinh đang đến gần
Bỏ lại mùa đông trước
Bỏ lại một tình yêu cũ
Bỏ lại bài hát
Tình nhớ
Của cố nhạc sỹ Trịnh
Tình ngỡ đã quên đi
như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
người về vực sâu một
Để cuộc tình chìm mau
như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau
nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
đã chìm vào cơn mưa
2 tháng 11 năm 2011
• Gửi từ email Hồ Trang
• Mình em đi qua mùa đông
Blog Việt – Hôm nay trời lạnh quá, đã mặc cái áo khoác dày nhất rồi mà Thủy Linh vẫn thấy không đủ ấm. Cô dắt xe đạp ra khỏi nhà, định bụng là chạy loanh quanh một vòng cho cơ thể toát mồ hôi, vừa tập thể dục, vừa giữ ấm, nhất cữ lưỡng tiện rồi còn gì. Lâu rồi cô cũng không được hít thở không khí trong lành của vùng quê yên ả. Bấy nhiêu thời gian cô cứ lao vào công việc, cuộc sống nơi thị thành cũng làm cho tâm hồn cô vô cảm dần đi. Cô học trò “mọt sách” ngày nào giờ chẳng còn viết nổi câu thơ nào ra hồn.
Cô bắt đầu lang thang trên con đường dài vô tận, đi ngang qua trường cũ, bất chợt bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Sao vậy nhỉ, mình đã 28 tuổi rồi có nhỏ bé gì nữa đâu mà cứ hoài tưởng về quá khứ? Cô nhoẻn miệng cười với hình ảnh chợt lóe sáng trong đầu. Hình ảnh một cậu học trò đèo cô bạn học bằng chiếc xe đạp, vượt qua mấy đoạn dốc, cứ rong ruổi hết nhà sách này đến quán cốc kia, …tuổi học trò và mối tình đầu của cô thơ ngây quá…..
Có lẽ miền ký ức kia sáng nay bất chợt quay về muốn tìm cô để sưởi ấm cho một ngày đông. Cô vỗ về nó và an ủi: “yên tâm nhé, rồi sẽ qua thôi. Mùa xuân nắng ấm sẽ về, không lâu đâu. Hãy để cho cái lạnh thấu đến tận xương, khẽ chạm vào trái tim, rồi cũng sẽ ấm lại dần thôi….nhỏ à”. Cô theo lối mòn của ký ức dừng xe lại trước quán nước của ngày xưa. Tìm góc quán quen, cô gọi cho mình một ly café đen, và một ly sinh tố dừa. Cô phục vụ lấy làm lạ nhưng rồi nhoẻn miệng cười khi nghe lời giải thích của cô
– Mình còn một người bạn nữa, sẽ đến sau khi café nhiễu đến giọt cuối cùng.
Café và sinh tố được mang ra, cô nhấm nháp ly sinh tố, rồi nhìn café nhiễu từng giọt. Cô nghe mùi café thoang thoảng, cũng cảm thấy ấm áp hơn với làn khói mỏng manh bay lên từ tách café ấy. Ấm vì café nóng, hay ấm vì những hạnh phúc chợt ùa về trong cô? Cô cũng không biết nữa, lại cười thầm với ý nghĩ của mình.
Người ấy đâu có bao giờ uống café, cô đã từng trêu chọc anh vì điều ấy
– Con trai gì đâu mà không biết uống café, không có manly gì hết.
– Ai nói chứ?
Rồi anh mạnh tiếng kêu một ly café không đường, còn mạnh miệng nói với cô:
– Ở nhà ngày nào mà Duy không uống café, chỉ là sáng nay mới uống nên giờ không muốn uống nữa thôi.
– Hi, vậy à? Vậy uống café không đường coi chừng về nhà phải mua thêm cả ký đường ăn vô đấy
– Sao coi thường vậy ta, chờ đó rồi biết
Café được mang ra, đợi cho café nhỏ đến giọt cuối cùng, Thủy Linh nói.
– Haiz… mình không có ép nhé.
– Nếu Duy uống hết café này, Linh sẽ nhận lời làm bạn gái Duy chứ?
– Hi, ở đâu ra có chuyện dễ dàng vậy chứ? Duy nói uống café mỗi ngày mà…
Không cần Thủy Linh nói tiếp, Duy đưa ly café lên hít một hơi rồi uống liền một ngụm. Thấy Duy căng mặt khó chịu, Thủy Linh vừa thấy buồn cười vừa tội nghiệp cho anh chàng ngốc ngếch.
Thế rồi cả hai thân nhau từ đó. Ngày ngày chở nhau đi học, ôn bài, thỉnh thoảng lại đi café cùng nhau. Nhưng mãi đến sau này Duy cũng không kêu lại tách café không đường. Duy chỉ có một lần…..
Đó là ngày chia tay Thủy Linh để đi du học. Duy cũng đến góc quán này, rồi lại gọi ly café không đường, ngồi đợi Thủy Linh. Hôm ấy cũng là một ngày đầu đông. Thủy Linh đến, gương mặt hơi buồn. Cô ngồi đối diện với người bạn của mình, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô thấy lòng mình xốn xang, đã có mấy năm cùng học chung dưới mái trường phổ thông, rồi 2 năm học cùng đại học. Cả hai cũng xem như đã là người trưởng thành, dù chẳng nói ra nhưng đều biết rằng tình cảm kia không còn là rung động đầu đời ngây dại, không còn là chút gió thoảng mây bay của tuổi học trò. Nó đã lớn lên, đã sâu sắc và in đậm trong trái tim của mỗi người. Trong giây phút ấy, cô nghe đắng lòng, đắng như café mà Duy uống ngày nào.
– Tuần sau Duy sẽ đi. Thủy Linh…..ở nhà giữ gìn sức khỏe và cố gắng học tốt nhé.
– Uhm…
– Nhớ là phải mang giày thấp thôi, giày cao không tốt cho Linh đâu, còn phải đeo khẩu trang khi ra đường đó. Không có Duy làm tài xế, đi đứng phải cẩn thận. Không quen biết đường sá thì đi đâu cũng nên dò hỏi trước.
– Uhm….
Thủy Linh rươm rướm nước mắt, cuối mặt nghe mấy lời dặn dò của Duy.
– Em sẽ chờ anh chứ?
Linh bất ngờ trước cách thay đổi xưng hô của Duy, cô ngước mặt nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Duy cầm tay Thủy Linh, xiết nhẹ, cái xiết tay như muốn ôm chặt lấy cô, sợ bị vụt mất, sợ rồi sẽ chẳng còn nhau…
Ba năm sau, tin tức của Duy cũng nhạt dần. Thủy Linh cũng không cố gắng để tìm kiếm, vì vốn dĩ cô và anh là hai thế giới khác nhau, khoảng cách rất xa, vách ngăn cũng rất lớn. Đành để cho số phận định đoạt vậy. Cô xuôi theo dòng đời, bôn ba trong cuộc sống mưu sinh. Cô ra trường, rồi đi làm, mọi việc cứ tiếp diễn, không cho cô được quyền nhìn lại. Không cho cô thời gian để nhớ nhung hay đau khổ. Cô cũng trải qua vài mối tình, nhưng rồi nhanh chóng rơi vào khoảng lặng, bởi trái tim cô dường như đã đi rất ra…. Qua bên kia bờ đại tây dương.
5 năm sau đó, cô nghe tin Duy về nước, kèm theo đó là một đám cưới rềnh vang với một cô gái Việt Kiều. Nghe tin ấy, cô không khóc, không buồn, không tủi, cô chỉ nhoẻn miệng cười, và bụng bảo dạ “âu cũng là số phận”, cô tự tay pha cho mình ly café không đường vào một ngày đông…
Một tháng sau ngày cưới cô nhận được bức thiệp từ anh với những dòng ngắn gọn: “Anh xin lỗi em, vì anh là người con trai không tốt. Anh không giữ nổi mình bởi những phồn hoa đô hội, anh để mình dấn thân vào những sự mù quáng và cám dỗ. Anh phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, ít nhất nó giúp anh lấy lại được bản thân mình trước đây. Anh xin lỗi em, và lần cuối cùng cho anh được phép nói yêu em. Em vẫn mãi là người con gái mà anh yêu thương và trân trọng. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc”. Cô úp tấm thiệp vào lòng mình, một giọt nước rơi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô khóc cho tình yêu của mình.
Thủy Linh giật mình quay về hiện tại khi bài hát “Hoa có vàng nơi ấy” từ trong quán vang lên. Lại một nụ cười nhẹ “ sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ?”.
Đã rất nhiều lần cô tự hỏi anh có hạnh phúc với cuộc sống của mình hay không, anh có từng nhớ đến kĩ niệm giữa cô và anh không? Đôi khi sự tò mò cũng khiến cô nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với anh. Nhưng rồi cô tỉnh táo nhận ra những gì đã qua thì hãy cho qua. Biết đâu được, gặp lại lần nữa sẽ không còn giữ được những điều tốt đẹp của ngày xưa. Thôi thì cô học cách chấp nhận những gì mình đang có và cầu chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.
Bài hát ngân vang, giọng ca sĩ Quang Dũng trầm ấm làm lòng cô thổn thức, ca từ của bài hát khiến ai đã từng có mối tình đầu dang dở cũng phải thổn thức không nguôi. Cô thầm gửi lời mình theo gió: “Trong lòng em sẽ giữ lấy miền ký ức tươi đẹp ấy của chúng ta. Rồi em cũng sẽ tìm cho mình một nửa yêu thương nhưng chắc hẳn sẽ không yêu thương người ấy như đã từng yêu anh, mối tình đầu vụn dại…..”
Thủy Linh lấy từ trong giỏ ra một gói quà nho nhỏ và một cái thiệp xinh xinh. Cô viết :
13.12.2011
Happy birthday to you!
Sinh nhật anh vào một ngày đầu đông, chúng ta chia tay nhau cũng một ngày đông, ngày em được hay tin anh sẽ không còn là của em mãi mãi cũng lại là một ngày đông. Mùa đông đối với em trở thành một miền hoang hoải với nỗi nhớ, xót xa và cái lạnh thấu vào tim. Mùa đông, em thấy rất sợ và rất chênh vênh. Nhưng mùa đông cũng là miền ký ức yêu thương mà em có được. Em đã từng ủ ấm bàn tay trong áo khoát của anh, được anh đèo trên chiếc xe đạp băng qua những cơn mưa phùn, …. Rồi mùa đông sẽ qua, yêu thương ngày cũ cũng như những nỗi đau xưa cũng theo đó mà ra đi. Rồi em sẽ vượt qua tất cả để tìm thấy mùa xuân ấm áp. Em sẽ một mình đi qua mùa đông, hãy bình yên và hạnh phúc anh nhé!
Viết xong cô cài tấm thiệp vào một chiếc nơ xinh buộc trên món quà. Phía tay trái tấm thiệp đính thêm một chú hạc giấy màu tím nhạt. Cô lại cho món quà vào giỏ, vậy là thêm món quà thứ 8 cho bộ sưu tập của cô. Đã 8 năm rồi, cứ đến sinh nhật anh là cô lại mua một quà và cất vào ngăn tủ của mình. Không phải tặng anh, cô tặng cho tình yêu của mình và mùa giáng sinh sắp đến…Thủy Linh gọi cô hầu bàn tính tiền, cô gái thắc mắc: “Bạn của chị không đến sao?”“À, không. Bạn của mình đã đi qua mùa đông rồi, và cũng không cần uống café không đường nữa”.
Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười rất xinh tươi và bình yên. Nụ cười làm rạng rỡ cả mùa đông.
• Gửi từ email bangthuhc@
- Blog Radio chuyển thể từ email của Hồ Trang và Bang Thu