Khi chúng ta trưởng thành, những dịp lễ có thể không để lại nhiều ấn tượng nhưng với tuổi thơ thì mọi thứ thật lung linh và đến khi lớn lên rồi, người ta cứ ao ước được trở lại…
Trong không khí ngày giáng sinh hôm nay, Blog Radio mời các bạn lắng nghe những kỷ niệm tuổi thơ thật đẹp của blogger Nguyễn Nhật Khánh, những mảnh ghép yêu thương được viết từ kỷ niệm ấu thơ với tiếng chuông văng vẳng của nhà thờ, những cô bé “thiên thần” của một xóm đạo ven sông…
Here is the Music Player. You need to installl flash player to show this cool thing!
Xóm đạo nằm nép mình bên dòng sông uốn khúc, tháp nhà thờ cổ kính, trầm mặc phủ đầy rêu xanh, kiên trì chờ đón con chiên đi biển trở về. Tôi không rõ nhà thờ nơi ấy có từ bao giờ, khi gia đình chuyển đến định cư thì nó như một biểu tượng thu hút sự chú ý và tò mò của tôi. Mặc dù là đứa trẻ ngoại đạo nhưng ký ức tuổi thơ tôi lại gắn liền với nhiều kỷ niện đẹp về xứ đạo.
Tôi thích nghe những bài thánh ca từ dàn đồng ca tí hon, thích nghe tiếng kinh cầu râm ran đầy huyền bí. Có lẽ khi đó, nhà thờ là trung tâm văn hoá, thường diễn ra các hoạt động kính lễ của người dân xứ đạo. Vào thời ấy, nhà thờ chưa có cha chuyên trách, mà thi thoảng cha mới từ nhà thờ Phát Diệm về để làm lễ và rửa tội cho con chiên.
Lũ trẻ xóm đạo sống rất dễ thương, chúng không quá nghịch ngợm như chốn cũ tôi từng sinh sống. Mỗi lần làm sai, hay có lỗi điều gì bọn trẻ thường thốt lên “lạy chúa tôi”. Những cô bé “thiên thần” có giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót, chiếc mũi nhỏ nhắn nằm gọn trên khuôn mặt trắng hồng tròn trịa, mái tóc đen bóng chải áp sát vào đầu. Tôi cảm nhận thấy chúng như những thiên thần nhỏ có đôi cánh như các bức tranh treo bên tường của nhà thờ.
Những ngày đầu, tôi không được lũ trẻ đón tiếp “nồng nhiệt” cho lắm vì chúng cho rằng tôi là người ngoại đạo. Tôi nghe chúng hát: “bắc thang lên hỏi ông trời người đạo có lấy người đời được không?…”.
Tôi thấy buồn vì không được trực tiếp tham gia sinh hoạt nhà thờ, khi thì lang thang quanh đó, khi thì đứng bên hông cửa nhà thờ nghe đọc kinh và hành lễ để rồi trong thâm tâm trộm nghĩ mình sẽ không làm điều gì xấu…
Vào một buổi chiều thứ 6 của mùa dâng hoa năm ấy, có một cô bé “thiên thần” đi qua nhà tôi, trông thấy vườn hoa sặc sỡ, cô bé đứng nhìn mà không dám nói. Tôi liền ra đầu ngõ chào mời, cô bé ngượng ngùng cười gượng, đôi má đỏ hồng càng rực rỡ hơn. Lấy chiếc nón trên tay cô bé, tôi ngắt từng bông một đặt vào trong. Mải mê hái, chiếc nón lá hình phểu đầy khi nào mà không hay. Những đoá hồng nhung đỏ sẫm xen lẫn màu vàng chói của màu hoa cúc, chấm phá thêm màu trắng của hoa đại… Cô bé ôm nón hoa nặng chĩu ra về mà lòng tôi đầy hớn hở!
Sáng ngày hôm sau khi tiếng gà vừa gáy sáng, cũng là lúc tôi nghe tiếng la mắng của bố từ vười cây. Giật mình bật dậy, tôi chạy lẹ ra khai báo. May sao cơn giận dữ của bố qua nhanh vì việc làm của mình không khiến bố phiền muộn. Và cứ như thế, hàng tuần thứ 6 của tháng dâng hoa, cô bé tới nhà cùng tôi hái hoa dâng chúa. Cũng từ khi ấy, tôi được cô bé giới thiệu và chơi thân với bọn trẻ.
Đêm dâng hoa, bé như một thiên thần dáng thế, chiếc vương niệm hình chữ thập điểm thêm cho gương mặt trắng hồng, đôi mắt sáng lung linh trong ngàn ánh hào quang của ngọn nến.
Khi đã trở thành người thân của xóm đạo, lũ trẻ yêu thích tôi, được giúp chúng tham gia vào mùa lễ dâng hoa. Tôi mải mê trong muôn màu sắc của hoa và nến tràn ngập trên bàn và lối đi, được say đắm trong những điệu nhạc huyền bí, mê say của bài thánh ca không bao ngừng vọng.
Chiều xuống, mặt trời đỏ ối úp sau tháp chuông, màu xẫm tối của nhà thờ đang lịm dần trong bóng hoàng hôn. Tiếng chuông nhà thờ đổ ngân nga vọng về từ phía vách núi, con song uốn khúc lượn lờ trôi ôm xóm đạo vào lòng, cô bé thiên thần vội vã bắt đầu cho buổi dâng hoa.
Đêm trăng, hình tháp chuông in bóng dập dờn trên nền bạc sáng lấp lánh của ánh trăng. Tôi, cô bé thiên thần cùng lũ trẻ lại nô đùa với những trò chơi tinh quái.
Được mấy mùa dâng hoa, tôi đã phải theo gia đình về quê ngoại sống. Ngày ra đi, ánh mắt cô bé nhìn tôi như muốn van lơn điều gì. Tôi chợt nghĩ không biết chủ mới của ngôi nhà có còn cho cô bé hái hoa nữa không. Tôi sẽ không còn được nghe tiếng chuông nhà thờ đổ giục giã lòng tôi. Không còn được ngắm tháp chuông trầm ngâm dưới chiều hoàng hôn đỏ ối và không còn được thấy cô bé thiên thần dâng hoa bên bàn thờ Chúa.
Không khí noel đang tưng bừng khắp các nẻo đường của thành phố, ký ức xưa của tiếng chuông nhà thờ nơi xóm đạo lại trào về, ánh mắt thiên thần hiển hiện nơi tiềm thức, muôn màu sắc hoa và nến thắp sáng trong tôi về một thời ấu thơ.
Blog Radio chuyển thể từ bài viết của Nguyễn Nhật Khánh
Về tác giả blog Nguyễn Nhật Khánh: “Lúc 3 tuổi có một ông cụ nói rằng: “lớn lên con sẽ làm quan”? Nhưng 2007 tôi đã từ bỏ nó!”.
Cám ơn các bạn đã lắng nghe, chúc cho mọi điều mong muốn của chúng ta đêm Giáng sinh sớm trở thành hiện thực!